Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

Truyện quái dị trong trường học - phần 22

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

calocchien_2401

calocchien_2401
VIP member
VIP member

Đem theo tâm trạng chống cự và đầy mâu thuẫn, tôi thở nặng nề đến trước cửa phòng ngủ. Do sợ trước mắt lại xuất hiện một khuôn mặt giống như của Trương Phượng nên tôi đứng đờ người phía sau đám người. Nửa bước cũng chẳng dám tiến lên.
Một lúc sau, chẳng biết ai đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, đám người xung quanh phòng ngủ chủ động nhường đường cho tôi. Tôi nhìn thấy Tiết Luyến và Đặng Mai ôm chặt lấy nhau trên giường của Trương Phượng. Lúc này không thể chạy được nữa, tôi đành đi thẳng về phía trước, thầm cầu nguyện rằng tất cả sẽ không tồi tệ như trong suy nghĩ của tôi.
- Tiểu Phỉ! - Tiết Luyến ngẩng đầu nhìn về tôi, ánh mắt vẫn hiền hòa như trước.
Nhìn thấy biểu hiện vẫn bình thường của Tiết Luyến, viên đá nặng trong tim tôi như đã được đặt xuống một nửa. Tôi giả bộ như không chuyện gì xảy ra, tiến đến vỗ vào Đặng Mai đang ở trong lòng của Tiết Luyến:
- Tiểu Mai dậy rồi à.
Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn tôi và cười. Viên đá nặng trong tim tôi được đặt xuống hoàn toàn. Đặng Mai bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy Tiết Luyến ra, nói một cách rất nghiêm túc:
- Tiểu Phỉ, tối qua tớ đã nhìn thấy tiên đĩa rồi. Tóc dài, váy áo màu trắng…
Tôi đột nhiên kinh ngạc, lùi vội về đằng sau vài bước, ngã xuống dưới đất.
- A!
Tiếng thét không thể kiềm chế nổi đã được phát ra từ khoang ngực. Các tế bào của toàn thân ngay lập tức bị ép lại, ép lại, tiếp tục ép lại… Tôi cảm giác như trong phút chốc mình đã trở thành một sinh vật đơn bào vậy.
ánh mắt Đặng Mai lạc lõng, từng bước tiến về phía tôi, luôn miệng thì thầm:
- Tiểu Phỉ, tối qua tớ quay về để lấy “Oryzanol” , kết quả là đã nhìn thấy cái bóng trắng mà trước đây cậu đã nói. Hóa ra truyền thuyết là thật, có tiên đĩa thật. Chúng ta ai cũng không thoát nổi đâu… Tiểu Phỉ, cậu đứng dậy đi, bọn mình và Tiểu Phượng cùng nhau đi tìm tiên đĩa…
- Đừng đến đây, đừng đến đây…!
Đặng Mai lúc này dường như hóa thành cái bóng trắng mà tôi đã nhìn thấy trước đây. Tôi hoảng sợ vẫy vẫy hai tay, ngồi trên nền nhà mà không ngừng lùi lại phía sau.
- Tiểu Phỉ, giai điệu bài “Bằng hữu” mà cậu đã nghe thấy đêm đó, đêm qua tớ cũng nghe thấy đấy!...
Đặng Mai bắt đầu hát khẽ lên giai điệu của bài “Bằng hữu”.
Điệu nhạc vốn là mềm mại, lúc này lại có cảm giác như âm thanh ủy mị dưới địa ngục. Nó hóa thành hàng nghìn móng vuốt quỷ, bóp lấy cổ tôi, khiến tôi không thể thở được nữa. Tôi ôm chặt lấy đôi chân, đầu nép giữa hai đầu gối, chỉ có cảm giác trong mắt đầy nước, cổ họng khô đến không còn sức hét lên nữa:
- Đừng hát nữa, đừng hát nữa…
- Tiểu Mai, đủ rồi, đừng hát nữa…
Sáng nay khi về tới phòng ngủ tôi đã thấy cô ấy ngồi một mình trên giường Tiểu Phượng, mồm không ngừng hát thầm giai điệu này. Tôi gọi lớn tên cô nhưng cô không đáp lại, chỉ không ngừng nhắc lại hai chữ “Tiên đĩa”. Giọng của Tiết Luyến nghèn nghẹn khiến tôi không dám ngẩng đầu lên nữa. Trong con ngươi mờ mịt của cô có đầy những tia máu, trên mặt đầy nỗi sợ hãi, tiếng nói có kèm theo sự hối hận:
- Lẽ ra ngày hôm đó chúng ta không nên chơi tiên đĩa!
- Đủ rồi!
Tôi gào to lên trong khi vẫn đang ôm chặt đôi chân. Lúc này nếu hỏi tôi có tin vào quỷ thần nữa hay không, tôi vẫn không thể trả lời. Tuy nhiên tôi biết rằng tiên đã đã nhập vào trong xương tủy của mình, biến thành nỗi sợ hãi nơi sâu nhất trong tim. Chỉ cần nhắc tới tiên đĩa, tôi liền run lên, đầu đau như bị kim chích.
Tiết Luyến ôm lấy Đặng Mai không còn mở miệng nữa. Trong đám người truyền ra một tiếng nói:
- Trời ơi, Tiểu Mai thật đáng thương. Tối qua nếu tớ ngăn không cho cô ấy lên gác lấy thuốc thì chuyện này sẽ không thể xảy ra.
Nghe thấy lời nói của người đó, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Đặng Mai, trong lòng tôi phút chốc đã đầy lửa hận. Không biết sức lực từ đâu truyền đến khiến tôi có thể đứng ngay dậy. Tôi nhìn về phía người đã phát ngôn và nghiến răng nói ra:
- Tối qua cô ấy không quay lại, tại sao cậu không đến phòng 475 tìm cô ấy?
- Mình… mình… mình… mình sợ! - Cô ấy cúi đầu.
Lúc này đầu tôi lại bùng cháy, hai tay hai chân đều không thể khống chế được nữa. Bất giác tôi bóp cổ cô ta và gào lên rằng:
- Lẽ nào Tiểu Mai không biết sợ? Một mình cô ấy lên lấy thuốc mà không biết sợ? Cậu… cậu… Tại sao cậu lại nhẫn tâm để cô ấy đi một mình lên gác…
- Tiểu Phỉ buông tay ra!
- Tiết Luyến nói xen vào. Lúc này trong mắt tôi chỉ có khuôn mặt sắp đỏ lên của người đối diện. Tôi cảm giác chỉ có thế tôi mới có thể thả lỏng được sợi cơ tim sắp đứt ra của mình. Không để ý tới việc người ta đang cố hết sức để vặn đôi tay tôi ra, lực trong tay tôi vẫn không ngừng tăng mạnh lên.
- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, tiên đĩa, tiên đĩa…
Tiếng thầm thì của Đặng Mai như một dòng nước lạnh giội xuống từ đỉnh đầu tôi, trong phút chốc trước mắt tôi là một màu đỏ máu.


Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cả người tôi bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt…
- Tiểu Phỉ! Cuối cùng cậu đã tỉnh. Muốn ăn gì không? - Tiết Luyến với nụ cười lo lắng nhảy vào trong con ngươi tôi.
Tôi lắc lắc cái đầu. Trương Phượng chết rồi, Đặng Mai điên rồi, nhưng tôi và Tiết Luyến lại được tiếp tục sống. Sau này sẽ thế nào, cả câu chuyện có phải là do lời nguyền của tiên đĩa không, hay là do mối hận thù không cam tâm của Tiểu Tuyết… Chúng tôi chẳng ai biết lý do, cũng không có hơi sức để truy tìm sự việc trong đó.
- Ăn một quả táo đi! Tớ giúp cậu gọt vỏ. - Tiết Luyến cầm quả táo vừa đỏ vừa to đưa đi đưa lại trước mặt tôi.
Cuộc chuyện trò bỗng nhiên nâng con tim đang căng chặt của tôi lên một cảnh giới khác. Rất mừng là lúc này tôi chưa điên, Tiết Luyến cũng còn đang sống. Tôi ngồi người dậy, ôm lấy cổ Tiết Luyến. “Oa!” - Nước mắt như chảy ra như cơn hồng thủy làm đê vỡ.
- Tiểu Phỉ, không sao rồi, tất cả đã kết thúc rồi. - Tiết Luyến vỗ vai tôi an ủi.
- Tiết Luyến hứa với mình đi, dù chuyện gì xảy ra cũng không được để mình lại một mình. Hứa với mình không được bỏ mình đi như Tiểu Phương và Tiểu Mai.
Tôi ôm Tiết Luyến càng chặt hơn. Tuy bốn người trong phòng tôi mới ở với nhau chưa đầy một tháng song tình cảm bạn bè trong phòng lại không thể bị quên lãng và xóa mờ. Cái mỏng manh của cuộc sống, tôi không thể biết mình có thể chịu đựng một lần ly biệt nữa hay không.
- Không đâu, không đâu. - Tiết Luyến ôm lại tôi. Giọng nói nhẹ nhàng, hiền hòa của cô khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng.
Nước mắt chảy ra không ngừng. Không biết được bao lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy con ngươi khô ráp, không thể chảy ra nước mắt được nữa. Đầu đặt trên vai Tiết Luyến, tôi nghĩ lại quá khứ mà như đang ở thế giới khác. Những phiền muộn mà quãng thời gian vừa qua vây hãm và quấy nhiễu tôi đều đã bị đóng chặt nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi có cảm giác như đang được sống lại, tôi nghĩ cùng với dòng chảy của thời gian, tôi sẽ dần quên đi những khổ đau của quãng thời gian này.
V
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi quay về trường học, chuyển ra khỏi khu kí túc cũ kĩ, tôi và Tiết Luyến có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng trái tim có thể không nghĩ đến, mắt lại không thể không nhìn, tôi không thể không nghe.
Cách nói tiên-đĩa-khóc-ra-máu được lưu truyền rộng rãi trong trường tôi. Không biết từ khi nào, bốn người trong phòng ngủ chúng tôi lại trở thành tâm điểm của câu chuyện. Bộ phim về tiên đĩa do Trung Quốc sản xuất cũng tương tự như bộ phim do Hàn Quốc sản xuất, việc chúng tôi mời tiên đĩa đến vào đêm hôm đó đã bị đồn nhảm rằng chúng tôi thay Tiểu Tuyết gọi quỷ về. Tiểu Tuyết tự nhiên trở thành một hồn ác trong câu chuyện. Trong lời đồn đại, cô ấy không chịu được cô đơn, phải kéo thêm bốn người chúng tôi đi theo cô ấy.
Câu chuyện càng được lưu truyền rộng rãi hơn. Cái chết của Trương Phượng và việc Đặng Mai bị điên càng tăng thêm tính chân thực cho câu chuyện. Tôi và Tiết Luyến nhanh chóng trở thành nhân vật quan trọng, trong trường không ai không biết đến. Dù chúng tôi đi tới đâu cũng có người đằng sau lưng chỉ trỏ này nọ. Lần chia lại phòng ngủ cũng chẳng ai đồng ý ở cùng chúng tôi.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại hướng về chúng tôi, tôi luôn cảm nhận được rằng, họ mang thêm vào đó tâm trạng khi xem kịch. Những vẻ mặt đó như đang nói với chúng tôi, họ mong đợi sự linh nghiệm trong lời nguyền của tiên đĩa, mong chờ xem tôi và Tiết Luyến ai sẽ là tế phẩm tiếp theo của tiên đĩa.
Thời gian dần trôi, trường sắp sửa nghênh đón một trăm năm ngày kỉ niệm trường. Tất cả những tin đồn dưới chủ đề chính của trường học đã được chôn vùi sâu dưới đất. Hôm chào mừng một trăm năm ngày thành lập trường, bầu trời cao đẹp, mặt trời tỏa sáng và không hề có mây mù. Sinh viên các khóa trước của trường từ bốn phương kéo đến, trường học trước đây rộng rãi giờ trở nên nhỏ bé hẳn đi.
Hôm đó là thứ bảy, không có tiết học, tôi đi giữa đám người mà không cảm thấy được những ánh mắt phức tạp trước đây, sự mẫn cảm đã biến mất trong niềm vui mừng khôn xiết của trường học. Tôi như được quay trở lại cái ngày đầu tiên bước chân vào trường. Giọng nói sảng khoái của Trương Phượng, nụ cười e thẹn của Đặng Mai… những suy nghĩ về bọn họ trong lúc vô tình đã biến thành cơn lốc xoáy giữa biển khơi, cuốn tôi vào sâu trong đó.
Nước mắt mọng đầy và chảy ra, hai chân không kìm nổi mình bước về phía kí túc. ánh mặt trời dường như đã cảm hóa được tâm tình, trong tim tôi không một gợn sóng. Nhìn quanh kí túc cũ được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu thêm vào một lớp màu vàng, bỗng nhiên tôi cảm thấy tất cả đều là những lời nói hàm hồ. Những căn phòng ma quỷ chứa đầy các linh hồn oan khuất làm sao có thể hiền từ, gần gũi như những người bà được?
Với tâm trạng được cân bằng, tôi đi về nơi Trương Phượng đã nhảy lầu tự sát. Sau cái chết của Trương Phượng tôi luôn sợ rằng mình sẽ sụp đổ, ngay cả đám tang của cô ấy cũng chẳng dám tham dự.
Nhìn vào vết máu không thể xóa đi được trên mặt đất đã được lát xi măng, trong tim tôi thấy cảm động muôn phần. Tôi quỳ xuống bên vết máu, trong mũi cảm thấy chua xót, cay đắng, hai má lại tiếp tục ướt. Chuyện cũ không thể ngăn cản nổi, nó tự chui ra từ nơi sâu thẳm trong kí ức. Tôi vẫn còn nhớ lần giằng co một ngày trước khi cô ấy chết, nếu hôm đó tôi ngăn cản cô ấy đi bắt quỷ, hoặc là tôi có thể đi bắt quỷ cùng cô ấy thì hôm đó cô ấy nhất định sẽ không chết. Cho dù chết thì trên con đường xuống hoàng tuyền cũng có tôi bầu bạn.
Nhưng hôm đó rõ ràng tôi biết sự việc rất nguy hiểm song lại không ngăn cô ấy lại. Trong giây lát tôi cảm thấy mình thật yếu mềm. Tôi cảm thấy cái chết của Trương Phượng và việc Đặng Mai bị điên đều có liên quan tới tôi. Nhìn vào vết máu còn đọng lại, tôi lặng lẽ quỳ xuống, mười ngón tay đan vào nhau, tôi không biết mình muốn sám hối với cô ấy hay là muốn hứa hẹn…
“Uỳnh!” - Một chiếc bóng màu xanh rơi từ trên trời rơi xuống, đập lên trên vết máu, va vào tầm nhìn của tôi. Mười ngón tay tôi đan chặt vào nhau hơn, trong chốc lát trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ. Tôi hi vọng mình không phải xem những hình ảnh kinh dị nữa, nhưng không như mong muốn của con người, trước mắt tôi trong chốc lát trở nên rõ ràng. Một ánh mắt đầy hận thù khóa chặt tầm nhìn của tôi. Nhìn vào đôi mắt mơ màng đang dần lồi ra đấy, tôi như nhìn thấy được Trương Phượng nhảy lầu nhiều ngày trước đây. Khi đó cô ấy nhất định sẽ đau khổ như thế này, muốn kêu cứu nhưng chẳng có sức lực để kêu cứu. Khi đó cô ấy nhất định ngậm mối hận sâu lắm, hận tôi, hận Tiên đĩa!

http://360.yahoo.com/myhang_2401

calocchien_2401

calocchien_2401
VIP member
VIP member

Đang trong lúc mất hồn thì một vuốt sắc bám lấy ống quần tôi, tôi trượt ngã xuống đất, ánh mắt hoàn toàn bị hút vào bởi một người đầy máu trước mặt. Tôi lùi lại một cách có ý thức, nhưng ngay cả sức để lùi lại cũng chẳng có. Cô ta bám lấy ống quần tôi và nhờ đó mà bò lên. Mồm thì rít lên âm thanh gì đó thật kì quái. Đầu tôi một màu đen kịt, muốn hét, muốn lùi nhưng đều không làm được như ý muốn, chỉ có thể ở đó nhìn theo cô ta. Mắt mở to nhìn linh hồn mình đang bị đưa vào địa ngục cùng cô ta.
Khi chúng tôi ở cách nhau không quá mười centimet, con ngươi của cô ta phóng to lên, thần sắc trong mắt biến mất hết. Cánh tay nhuộm đầy máu tươi của cô ta buông xuống, cơ thể nằm thẳng đừ bên cạnh tôi. Cái khuôn mặt biến dạng cực độ còn chân thực và kinh khủng hơn gấp trăm lần so với những con quỷ mặt xanh nanh vàng trên phim ảnh.
Cơ thể cứng đờ lại một chỗ, tuy không có cách nào di chuyển và kêu lên nhưng tôi vẫn ý thức được mình vẫn đang khao khát rời khỏi cảnh tượng khủng khiếp này. Đôi mắt chuyển động để giãy giụa một cách khó khăn, tôi cố ngửng đầu lên, khát khao trời cao trong xanh có thể cứu tôi ra từ trong địa ngục. Nhưng ánh mắt không thể điều khiển được lại rơi trên khu kí túc cũ kĩ. Những ánh sáng vàng tươi dường như nhuộm thêm cả máu. Cả một khu kiến trúc dưới ánh sáng mặt trời lộ ra một màu thật quái dị. Nhịp thở của tôi ngày một gấp gáp, tôi không biết lúc này đem thở không khí ra thì lúc sau tôi có thể còn sức hút không khí vào không nữa.
Thình lình tôi nhìn thấy một cái bóng trắng quen thuộc vụt hiện ra ở cửa sổ phòng ngủ 475, tinh thần thêm một lần nữa bị kinh động, như một kì tích nó quay trở lại với thể xác từ dưới địa ngục. Một cơn tê liệt truyền từ đỉnh đầu xuống gót chân, bộ não không thể suy nghĩ được nữa, ngón tay lại có thể cử động được, tiếng nói cũng quay trở lại trong cổ họng. Tôi nghĩ ngay tới Tiết Luyến, lời đồn đại từ trong trường truyền tới. Tôi chưa điên, chưa chết! Điều đó có nghĩa gì? Lẽ nào Tiết Luyến cũng bị kéo xuống địa ngục tiếp theo sau Trương Phượng và Đặng Mai?
Cúi đầu nhìn xuống cái xác cứ nhìn tôi chằm chằm kia. - A! - Tôi kêu lên một tiếng, vừa chạy nhanh về phía khu kí túc mới, vừa ý thức được phải hét to lên:
- Có người chết, có người chết, có người chết…!
Tôi chạy nhanh về phòng ngủ, Tiết Luyến không có ở đó. Nỗi sợ hãi trong lòng giống như một lỗ đen không ngừng được mở to ra. Tôi lại chạy ra ngoài, cứ gặp người tôi liền hỏi:
- Có thấy Tiết Luyến đâu không? Có thấy Tiết Luyến đâu không?... - Tôi đã hỏi không biết bao nhiêu người, họ đều dùng một nét mặt sợ hãi nhìn tôi và lắc đầu liên tục. Đột nhiên tôi cảm thấy trường học đang được mở rộng ra không biên độ, tôi mãi mãi không thể chạy đến tận cùng của nó được.
- Tiểu Phỉ! - Giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại ngay lập tức, vui mừng nhìn Tiết Luyến. Tôi giống như một lữ khách ở lâu trong sa mạc giờ nhìn thấy ốc đảo.
- Tiểu Phỉ, tại sao cậu đầy máu trên người thế kia, cậu sao thế? - Tiết Luyến bước lên phía trước, lo lắng nhìn khắp người tôi.
- Cậu đi đâu đấy, mình chẳng tìm thấy cậu, chẳng tìm thấy cậu. Mình hỏi người khác nhưng mọi người đều lắc đầu không biết. Tiểu Luyến, cậu đi đâu đấy, đi đâu đấy?
Tôi muốn khóc nhưng không thể nhỏ ra được giọt nước mắt nào.
- Chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang nhờ mình giúp một chút việc. Mình đi giúp thầy ở văn phòng thầy ấy.
Tiết Luyến nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi và cười một cách hiền lành:
- Còn cậu, tại sao lại đầy máu trên người thế kia?
Tay Tiết Luyến tuy rất ấm áp song không thể kéo được tâm hồn tôi ra khỏi băng đá. Tôi nhìn cô, thì thầm như không hiểu gì:
- Mình nhìn thấy người chết, nhìn thấy người chết. Một người con gái chết trước mặt mình. Cô ấy nhảy từ trên tầng kí túc cũ xuống, rơi vào vị trí mà Tiểu Phượng chết, sau đó cô ấy nhìn chằm chằm vào mình và bò về phía mình. Mình lùi về phía sau nhưng không cử động được. Cô ấy bò về phía mình, người đầy máu, từng tí từng tí một, cô ấy tóm lấy ống quần mình và bò lên phía trước, bò lên phía trước. Miệng cô ấy cứ rít lên, kêu lên, nhưng mình chẳng nghe rõ cô ấy hét cái gì, kêu cái gì. Cô ấy bò lên theo chân mình, bò lên đến ngực mình và tóm lấy cổ áo mình. Cô ấy không cam tâm, cô ấy không cam tâm… Có lẽ cô ấy muốn bảo mình cứu cô ấy, nhưng mình không thể động đậy được, ngay cả bản thân mình cũng chẳng cứu được, làm sao cứu được cô ấy. Sau cùng cô ấy dừng lại trước mắt mình, con người của cô ấy phóng to lên, rồi phóng to nữa lên. Cô ấy ngã xuống, chính ở bên cạnh mình…
Tôi nhìn máu tươi nhuốm đầy trên quần,áo sơ mi và không ngừng ra hiệu cho Tiết Luyến. Lúc này toàn thân tôi mọi tế bào đang run lên bần bật. Tôi không biết nói loạn lên như thế có tác dụng gì không, nhưng tôi biết nếu không nói ra thì tôi lập tức sẽ bị điên. Tâm hồn tôi sẽ bị Tiên đĩa lôi đi cùng với người con gái đã chết ban nãy.
- Người chết, lại người chết rồi… Tiểu Phỉ đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ gì nữa. Cậu phải được nghỉ ngơi, ngủ một giấc tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp lên ngay. Tất cả đã qua rồi, sẽ không còn có tiên đĩa nữa, không còn có người chết nữa… Tiểu Phỉ, chúng ta đi, chúng ta về thôi.
Tiết Luyến ôm lấy tôi, không để ý ánh mắt của những người xung quanh, cô ấy dắt tôi về phòng ngủ.

Trích trong "Truyện quái dị trong trường học"

http://360.yahoo.com/myhang_2401

Quân

Quân
Admin
Admin

Cái nì bên Box truyện dài nhé ... để chuyển ... Say sẩm

https://severvip.forumvi.com

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết