Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

You are not connected. Please login or register

nÌM Vuj nhỎ xInH

3 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Hoa nÌM Vuj nhỎ xInH Thu Jun 12, 2008 9:25 pm

icegirl

icegirl
moderation
moderation

nÌM Vuj nhỎ xInH 007
nÌM Vuj nhỎ xInH Home-cat-1_34 Niềm vui nhỏ xinh
Hai ngày nắng (MTO 6 - 4/6/2008)
nÌM Vuj nhỎ xInH Haingaynang
Tui là con một, được ba mẹ cưng chiều, từ cây bút chì đến cái xe đạp tui đều xài hàng xịn nhất lớp.



Tui luôn nhìn mọi thứ xung quanh bằng lăng kính màu hồng của một tiểu thư đỏng đảnh. Nhà giàu nên tui sống xa rời với những đứa bạn cùng lớp, chẳng bao giờ đi chơi chung với tụi nó và tui cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến tụi nó chỉ vì..nhà tụi nó nghèo!

Tui cứ sống như thế, lớp 1, lớp 2, lớp 4 rồi đến lớp 6, tình cảm của tui, cách sống của tui vẫn không hề thay đổi vì...nhà tụi nó vẫn cứ nghèo. Bạn bè của tui là những đứa con trai, con gái nhà giàu. Ba mẹ của chúng là bạn của ba mẹ tui.



Thế rồi, ba mẹ tui đi công tác xa 2 ngày. Mùa thi đến, tui không thể đi theo ba mẹ được. Tui đành ở nhà...một mình. Vì không có họ hàng thân thích, mẹ rất lo cho tui bèn gửi tui cho cô giúp việc. Tui càu nhàu nhưng chẳng biết làm sao cả.

Nhà cô giúp việc ở xa trường đã đành, đằng này lại nằm tít ngoài đồng. Nhà đông người, lớn nhỏ lúc nhúc nhưng được cái mặt mũi đứa nào cũng sảng sủa và...có một đứa học chung lớp tui. Tui cũng không biết là nó tên gì nữa chỉ biết rằng nó là con bé đã từng hỏi mượn tui cây bút và bị tui từ chối. Tui nghĩ chắc tui khó sống ở đây.

Buổi sáng, cô giúp việc cho tui 1 ly sữa và 1 đĩa ốp la. Tui uống cái ực rồi ngồi vào bàn học. Thấy con bé ăn cái bánh bao không có nhân, tui chẹp miệng:

- Thứ này cho chó ăn chắc nó cũng hổng thèm!

Con bé khẽ cười:

- Nhà bạn giàu thì thứ này là cho chó, còn nhà mình ăn như thế này là món ngon nhất của buổi sáng đó.

Nó lại tiếp lời:

- Hôm nay vì có bạn đến chơi nên mình mới được ăn ngon đấy.

Nó vừa nói vừa bẻ cái bánh làm đôi đưa cho tui một nửa. Trước giờ không ăn món này nên tui cầm lên ăn thử. Bánh bao ngon thiệt! Nhưng tui không nói cho nó biết!

Chiều, 2 đứa đi học về chung. Nó rủ tui ra ngoài đồng bắt nhái về nấu cháo. Không đi cũng không được, tui đành miễn cưỡng chấp nhận. Chưa bao giờ tui thấy mặt mũi con nhái ra thế nào nhưng học rồi cũng có biết qua. Nhái ngoài này nhiều thật, kêu inh ỏi làm tui điếc tai. Chân tay tui lấm bùn chèm nhem, tui trách con bé đó thật nhiều! Gió mát, nó dẫn tui ra con mương nhỏ rửa mặt. Nói thật tui sợ bẩn lắm nhưng chẳng hiểu sao lúc đó phá nước tứ tung, nhìn con bé mà tui thấy...thương!

Tối về, tui nghe nó kể chuyện về cuộc sống của những đứa nhà nghèo như nó, nó khóc. Tui suy nghĩ những điều nó nói, nghĩ về cuộc sống của tui và của tụi nó! Tui ôm nó. Tui và nó cùng lặng đi một lát rồi tui hỏi tên nó. Học chung với nhau bao nhiêu năm trời mà tui không biết được cái tên nó. Tên nó là "Bình", là bình yên! Cái tên chi mà kỳ cục quá. Tui cứ tưởng lạ nhà ngủ không được nhưng tự nhiên tui ngủ thiệt ngon.

Ngày thứ 2, tui cũng đi học chung với nó, lên lớp tui chơi với nó nhiều hơn. Bạn bè ngạc nhiên vì tui thay đổi và tui cũng nhạc nhiên...vì tui! Trời nắng lắm vậy mà nó đi bộ. Mà nhà nghèo lấy tiền đâu mà mua xe đạp, được đi học là quý lắm rồi! Tui đèo nó, nhẹ xình à. Nó hát bài hát "Con cò...", mắt nó trong veo, trong bài hát nó có nhắc đến cái nôi, lũy tre làng, gì cũng bình yên theo đúng nghĩa! Tui thấy lòng bối rối...tui thương thương cuộc sống vất vả của nhà nó, tui thấy tiếc vì không được ở nhà nó lâu hơn để hiểu nó hơn. Tui hối hận về cách đối xử của tui trong suốt mấy năm qua.
Công tác xong, ba mẹ đón tui về. Tui cảm thấy xuyến xao trong lòng, tui khóc. Từ nhỏ đến giờ đây là lần dầu tiên tui...tập khóc! Nó - con bé Bình đã làm cho tui hiểu ra rằng tui thật hạnh phúc khi gặp được gia đình nó. Mẹ nó tốt bụng, thật thà. Nó đáng yêu và chân thành. Hai ngày ở nhà nó đối với tui là hai ngày nắng, tui phải sống lại, tui sẽ sống để những ngày tui sống là những ngày nắng. Cảm ơn nhé Bình!

2Hoa Re: nÌM Vuj nhỎ xInH Fri Jun 13, 2008 12:56 pm

ngohoangvu


VIP member
VIP member

trùi trùi. câu chuyện đó là coá thật hok zdậy chị

3Hoa Re: nÌM Vuj nhỎ xInH Fri Jun 13, 2008 2:26 pm

Quân

Quân
Admin
Admin

Xin phép được chuyển sang Box chuyện ngắn nhé ...

https://severvip.forumvi.com

4Hoa Re: nÌM Vuj nhỎ xInH Thu Jul 10, 2008 9:44 pm

icegirl

icegirl
moderation
moderation

Cau chuyen do' chi. doc. trong web cua? bao' MUCTIM a', hem bit co' that. ko .^^. hay day' chu*'
Them 1 chuyen Niem vui nho? xinh nua~ na`:
nÌM Vuj nhỎ xInH 007
nÌM Vuj nhỎ xInH Home-cat-1_34 Niềm vui nhỏ xinh
Không chỉ cho riêng mình
nÌM Vuj nhỎ xInH Kiemtrand
Tôi thích đọc sách, nhất là những quyển sách sống đẹp, hạt giống tâm hồn, điều giản dị của cuộc sống...



Hồi tôi còn bé, số tiền để mua được một quyển sách đối với tôi thật to lớn. Tôi vẫn thường mon men theo người chị họ, năn nỉ, trao đổi một việc gì đó, để có thể mượn những quyển sách tôi thích, vì chị có rất nhiều sách. Và những lần mượn được sách, tôi nâng niu, đọc thật kỹ, quý nó còn hơn cái hột vịt lộn (tôi thích ăn hột vịt lộn).

Sau này lớn, tôi biết dành dụm tiền, mua những quyển sách mà tôi cho là có giá trị, phần lớn nói về tình cảm gia đình, bạn bè, con người và cuộc sống. Mỗi lần mua được, tôi thích lắm, vì nó là phần tài sản quý giá nhất mà tôi tự mình mua được.

Nhưng quý giá không hẳn chỉ cất giữ cho riêng mình.

Tôi mua được quyển sách: "Ánh lửa tình bạn", nhờ trích từ một phần lương ít ỏi của một sinh viên dạy kèm, đọc được vài trang và thấy nó hay, rất hay. Tôi ôm mãi nó và đọc, đọc đến khuya khi con mắt không còn mở nổi nữa mới chịu buông ra và ngủ.

Đó là một quyển sách tôi rất tâm đắc và nghĩ rằng sẽ đem cất nó vào một chỗ ưu tiên trên kệ.

Mắt nhắm nhưng đầu đang nghĩ về một câu chuyện vừa đọc được trong sách, sao thấy giống câu chuyện của nhỏ bạn thân trong lớp quá. Nhỏ vừa tâm sự với mình sáng nay..."Hay là hôm sau, mình sẽ kể cho nhỏ về câu chuyện trong sách", tôi nghĩ thế.

Nhưng hôm sau, tôi đã không kể, mà tôi đã tặng luôn cho nhỏ. Nhỏ cầm quyển sách trong tay, thích thú lắm. Nếu nhỏ biết đó là quyển sách tôi rất quý, và thậm chí tôi chưa đọc hết thì có lẽ nhỏ càng thích thú hơn nữa.

Tôi và nhỏ cùng ngồi đọc sách, đọc về câu chuyện giống nhỏ, đọc những trang sau cùng của quyển sách mà tôi chưa đọc hết. Quyển sách như càng ngày càng hay, có lẽ là do có người bạn thân cùng đọc.

Quyển sách giờ đây là của nhỏ, không nằm trên chỗ ưu tiên trên kệ sách của tôi như dự tính, nhưng vẫn được trân trọng, yêu quý, lúc nào cũng nằm trong cặp của nhỏ.

Món quà tôi tặng nhỏ không chỉ là quyển sách, tôi gửi cả những tình cảm của một người bạn, những thân thương nhất của tôi dành cho nhỏ - một người bạn thân.

Nhỏ không tặng lại cho tôi cái gì cả, và tôi cũng không mong đợi một quyển sách khác mà nhỏ tặng lại tôi. Nhỏ chỉ nói cảm ơn và ôm tôi thật chặc. Điều mà tôi nhận lại là tình cảm chân thành, niềm vui và hạnh phúc của bạn, thế là đủ rồi.
Thế đấy, điều giản dị có thể làm tôi vui là tôi được nhìn thấy nụ cười và niềm hạnh phúc từ người thân và bạn bè

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết